Hết lòng nuôi con không tiếc một đồng
Vợ chồng tôi đã cùng nhau nghỉ hưu được 6 năm. Lương hưu mỗi tháng của cả gia đình là 9.000 NDT (29 triệu đồng). Trước đây, vì mải miết đuổi sự nghiệp, chúng tôi chỉ sinh một người con trai.
Được đầu tư học hành, con trai tôi luôn nổi trội so với các bạn cùng trang lứa. Từ tiểu học cho đến năm cấp 3, chúng tôi chưa từng phải lo lắng về việc học của con trai. Đặc biệt trong kì thi đại học, con trai tôi đạt kết quả xuất sắc, thậm chí còn được xuất hiện trên tờ báo địa phương.
Nhận được nhiều lời chúc mừng của mọi người, dĩ nhiên, vợ chồng tôi rất tự hào về con trai mình và thầm yên tâm tuổi già sẽ được an nhàn.
Tuy nhiên, sau nhiều năm lên thành phố học tập, con trai tôi dần có nhiều thay đổi. Số lần về nhà cũng ít hơn. Thậm chí, khi được nghỉ hè, con tôi cũng ít khi về chơi với bố mẹ.
Vợ chồng tôi chưa từng tiếc 1 đồng nào để đầu tư cho con ăn học ở thành phố lớn. Tuy nhiên, mỗi khi gọi điện hỏi thăm con, chúng tôi chỉ nhận về những câu nói vội rồi phải nhanh chóng cúp máy.
Khi con học đại học, chúng tôi dự định sẽ nhờ một vài mối quan hệ để xin việc cho con nhằm gần nhà. Tuy nhiên, con trai lại mong muốn được làm việc ở thành phố nên chúng tôi cũng chiều lòng.
Sau 2 năm đi làm, con trai muốn xây dựng gia đình. Đương nhiên, vợ chồng tôi ủng hộ. Có 300.000 NDT tiền tiết kiệm, chúng tôi cho con để trả trước tiền mua một căn hộ nhỏ ở thành phố. Tôi cũng chủ động cho thêm chúng 100.000 NDT để có tiền xây dựng cuộc sống mới.
Sau khi cưới được 1 năm, con dâu sinh em bé. Thực lòng, tôi muốn lên thành phố để chăm cháu. Tuy nhiên các con luôn tìm cách nói khéo để bà ngoại lên chăm.
Kể từ khi có em bé, gia đình con trai tôi lại càng ít về quê. Nhớ con cũng như nhớ cháu, mỗi khi rảnh, vợ chồng tôi lại ngồi xe 6 tiếng để lên chơi. Đi đi về về cũng mất đến cả một ngày, nhà con trai không đủ chỗ ngủ, chúng tôi lên cũng phải về sau ít ngày.
Tưởng rằng con trai mua nhà